Gương vỡ lại lành

Anh trong bộ comple sang trọng và lịch lãm, rảo bước đến chiếc xe thân yêu của mình.

Đâu ai biết được rằng trước đó anh cũng chỉ từ một kĩ sư xây dựng chân ướt chân ráo bước ra khỏi cánh cổng trường đại học, rồi tự gây dựng đội ngũ kĩ thuật của riêng mình và công ty gặp thời đã phất lên như diều gặp gió. Bây giờ anh đã trở thành ông chủ một công ty xây dựng có tiếng tăm trong thành phố.

Ở tuổi tứ tuần nhưng với vẻ ngoài trẻ trung, một người đàn ông thành đạt như anh luôn có nhiều những cám dỗ rình rập. Trong khi đó, vợ anh lại là một người bình dị, có thể nói thân hình của chị đã có những dấu vết của thời gian khi ngày càng trở nên sồ xề, da dẻ cũng không hồng hào, mịn màng như trước. So với vô vàn kiều nữ bên cạnh, quả là một sự khác biệt rõ ràng. Sự hiện diện của vợ gợi nhớ đến quá khứ một thời tầm thường, thấp kém của anh.

Đôi khi có công chuyện, anh cũng muốn đưa bạn bè về nhà, nhưng nghĩ đến vợ – mặc dù là một người phụ nữ đảm đang nhưng với vẻ ngoài lại không mấy “sánh tầm” với anh, anh lại có phần do dự, ngại ngùng. Dần dần, anh nghĩ tới việc chấm dứt cuộc hôn nhân chớm tròn 20 năm tại đây.

Sự hiện diện của vợ gợi nhớ đến quá khứ một thời tầm thường, thấp kém của anh

Nghĩ vậy anh tìm mua cho vợ một ngôi nhà ở trung tâm thành phố nhộn nhịp để chị đỡ phần cô đơn, coi như trả lại ân nghĩa vợ chồng những năm qua gắn bó, kèm theo một sổ tiết kiệm 500 triệu. Xét cho cùng anh cũng không phải là một người đàn ông vô lương tâm, vì vậy nếu như không sắp xếp cuộc sống ổn thỏa cho vợ anh sau này, anh sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi…

Một buổi tối, anh mời chị đi ăn tại nhà hàng mà anh đã từng đưa chị tới đây khi lần đầu tiên trúng một dự án lớn đánh dấu bước đường thành đạt sau này của anh. Khi đó hai người còn rất hạnh phúc, còn giờ đây… chỉ có một điều khác, là anh lại muốn chủ động đề nghị ly hôn.

Vợ anh ngồi đối diện, trầm tư nghe anh giải thích lý do kết thúc cuộc hôn nhân này, đôi mắt ấy rất đỗi dịu dàng, môi nở một nụ cười nhẹ. Nhưng vợ chồng 20 năm gắn bó, anh đã quá hiểu rõ về cô, đằng sau đôi mắt hiền dịu và nụ cười ấy, anh biết rằng trái tim của cô đang rỉ máu. Cảm giác ấy nghẹn ngào mà đau đớn biết nhường nào… Cũng tại thời điểm ấy, anh chợt nhận ra mình thật tàn nhẫn.

Ngày vợ anh đồng ý rời khỏi nhà, công ty phải giải quyết một vài vấn đề, anh bảo cô đợi ở nhà, trưa về anh sẽ giúp cô dọn đồ, chuyển đến căn hộ chung cư anh mua, đồng nghĩa với việc cuộc hôn nhân kéo dài 20 năm sẽ kết thúc tại đây.

Buổi sáng ngồi trong phòng làm việc, anh bồn chồn, thấp thỏm. Đến trưa, vội vã phóng nhanh xe về nhà. Anh hơi sững lại vì căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng vợ anh đã đi mất rồi. Trên bàn đặt chiếc chìa khóa nhà anh mua cho cô, sổ tiết kiệm 500 triệu đồng và một bức thư cô viết cho anh.

Bức thư đầu tiên mà cô viết kể từ khi quen nhau cho đến giờ:

“Em đi đây, em về nhà mẹ. Chăn em giặt phơi khô rồi, cất ở ngăn cuối cùng bên trái tủ quần áo. Trời lạnh anh nhớ lấy ra đắp. Giày da tất cả em đều đánh xi, nếu anh không tự mình đánh được thì mang đến tiệm ông Tư đầu ngõ nhé. Sơ mi của anh em treo ở phía trên, vớ, thắt lưng ở trong ngăn kéo phía dưới tủ. Mua gạo anh nhớ mua gạo tám thơm của Thái Lan trong siêu thị, mua bên ngoài anh không thạo người ta bán hàng giả cho đấy. Dì Hai mỗi tuần đều đến dọn dẹp nhà cửa một lần, cuối tháng anh nhớ gửi tiền cho dì ấy nhé. Còn nữa, đồ cũ cứ cho ông Tư đầu ngõ, ông ấy gửi về quê cho bọn trẻ con, chắc chúng nó sẽ vui lắm.

Dạ dày anh không tốt, em đi rồi anh nhớ uống thuốc đều đặn. Thuốc em nhờ người ta mua từ Quảng Bình, có lẽ cũng đủ dùng nửa năm. Anh ra ngoài thường quên mang theo chìa khóa nhà, em gửi một chùm ở chỗ bảo vệ, lần sau nếu quên anh đến đó lấy nhé. Canh cá lóc – món mà anh thích, em nấu rồi. Em để ở trong tủ lạnh, anh về nhớ hâm lại rồi hãy ăn.

Gửi anh, người em yêu nhất.”

Những dòng chữ xiêu vẹo cô viết khi mắt đã lệ nhòa. Từng chữ, từng chữ cứ như những viên đạn đâm vào trái tim anh, mỗi viên đều mang theo tấm chân tình xuyên thẳng vào ngực – đau nhói.

Anh từ từ đi vào nhà bếp. Mỗi đồ vật ở đây đều lưu giữ dấu tay, hơi thở của cô. Anh chợt nhớ về 20 năm trước, anh làm ở công trường xây dựng dầm mưa dãi nắng. Những ngày tháng bần hàn của cuộc đời đều có cô bên cạnh. Nhớ lại bát canh cá lóc nóng hổi đã sưởi ấm trái tim anh trong những ngày đông lạnh cắt da cắt thịt, nhớ lại giây phút anh đã từng hứa với lòng mình nhất định sẽ mang lại hạnh phúc suốt đời cho cô.

Anh vội quay người, nhanh chóng khởi động xe.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng tìm được cô đang đợi tàu trở về quê. Đôi mắt vẫn còn đỏ hoe nhìn thấy anh với dáng vẻ hớt hải, cô không rõ chuyện gì.

Anh giận dữ nói: “Em muốn đi đâu? Anh làm việc mệt mỏi cả ngày, về đến nhà, đến cơm nóng cũng không có mà ăn. Em làm vợ như vậy à? Về nhà với anh ngay!”.

Anh khi này khác hẳn mọi ngày, trông rất hung dữ và thô lỗ! Dường như anh cũng không còn để ý tới dáng vẻ của mình nữa. Có lẽ chỉ duy nhất một suy nghĩ làm sao để đuổi kịp tình yêu đích thực của cuộc đời mình…

Đôi mắt cô lại ướt nhòe, cô đứng lên, ngoan ngoãn theo sau anh đi về nhà. Giọt nước mắt xen lẫn niềm vui…

Cô không biết rằng, lúc này đi trước cô, anh đang dằn lòng cố kìm nén những giọt nước mắt… Suốt quãng đường từ nhà đến đây, anh thực sự rất sợ, sợ không tìm thấy cô, sợ từ đây sẽ mất cô mãi mãi.

Suốt quãng đường từ nhà đến đây, anh thực sự rất sợ, sợ không tìm thấy cô, sợ từ đây sẽ mất cô mãi mãi.

Anh tự trách mình sao lại ngu ngốc đến vậy, hóa ra đánh mất cô ấy cũng giống như anh đánh gãy xương sườn của mình… Hai mươi năm đồng cam cộng khổ, hai người đã buộc chặt cuộc đời mình vào nhau, mãi mãi không thể tách rời.

Duyên phận con người nào dễ đổi thay. Cuộc sống hôn nhân gia đình đâu phải chỉ vì dáng vẻ bên ngoài mà hạnh phúc mới bền lâu. Nghĩa tình mới là sợi nạt mềm mà buộc chặt giúp hai người thủy chung bên nhau mãi mãi. Giàu có thực sự không phải số tiền trong thẻ ngân hàng, mà là nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của cả hai.

Cô theo sau anh, thầm nghĩ: “Đánh kẻ chạy đi, ai nỡ đánh người chạy lại”